Review phim Kẻ Ăn Hồn – Bước chân rùng rợn vào ngôi làng Địa Ngục bị nguyền rủa

Kẻ Ăn Hồn (The Soul Reaper), bộ phim kinh dị Việt khuấy đảo phòng vé cuối năm 2023, chính thức ra mắt ngày 15/12 dưới bàn tay đạo diễn Trần Hữu Tấn – người từng tạo nên dấu ấn với Tết Ở Làng Địa Ngục. Dẫn dắt khán giả trở lại ngôi làng địa ngục đầy ám ảnh, bộ phim không chỉ rùng rợn mà còn khơi gợi nhiều tầng cảm xúc nhân văn sâu sắc. Sở hữu dàn cast thực lực như Hoàng Hà, Võ Điền Gia Huy, Huỳnh Thanh Trực, Lan Phương, cùng các tên tuổi gạo cội NSƯT Chiều Xuân và NSND Ngọc Thư, Kẻ Ăn Hồn nhanh chóng gây bão phòng vé với doanh thu 63 tỷ đồng, trở thành phim kinh dị Việt ăn khách nhất năm 2023, đồng thời được phát hành tại 13 quốc gia. Là phần tiền truyện của Tết Ở Làng Địa Ngục, bộ phim hiện đã có mặt trên Netflix, hứa hẹn đưa người xem bước vào hành trình rợn tóc gáy, nơi ranh giới giữa linh hồn – con người – tội lỗi dần mờ nhòa.
Bí ẩn tà thuật rùng rợn ở làng Địa Ngục
Kẻ Ăn Hồn mở đầu bằng một hỷ sự tưởng chừng viên mãn giữa đêm trăng tại làng Địa Ngục – nơi cô gái trẻ Phong (Hoàng Hà), con gái trưởng làng Khôi (Viết Liên), chính thức thành thân cùng Sang (Võ Điền Gia Huy). Nhưng không khí vui mừng nhanh chóng nhuốm màu kinh hoàng khi một chuỗi cái chết rùng rợn xảy ra trong làng, mỗi thi thể đều gắn liền với một con rối kỳ dị mang dấu vết giống hệt nạn nhân. Ẩn sau lớp vỏ truyền thống và tín ngưỡng là một ngôi làng vùng cao nguyên đá Hà Giang bị nguyền rủa bởi quá khứ đẫm máu – nơi tổ tiên từng là băng cướp khét tiếng tại truông Nhà Hồ. Phong, mang dòng máu thuần âm cho phép cô nhìn thấy vong hồn, dần bị cuốn vào bí ẩn đen tối khi phát hiện sự tồn tại của Thập Nương (Lan Phương) – một linh hồn tà ác đang luyện thứ cổ thuật tàn độc mang tên “rượu sọ người”, thứ ma pháp yêu cầu hiến tế năm sinh mạng để đổi lấy quyền năng đoạt hồn.
Cùng với Sang và cậu Khảm (Huỳnh Thanh Trực), Phong dấn thân vào hành trình truy tìm chân tướng, khám phá mối liên hệ giữa những cái chết, quá khứ tang thương của Thập Nương và những bí mật bị che giấu suốt hàng chục năm của ngôi làng. Phim khéo léo pha trộn giữa yếu tố kinh dị và trinh thám, tạo nên những lớp lang bất ngờ, dẫn dắt người xem đến cao trào cảm xúc – nơi sự thật được hé lộ, tình thân bị thử thách, và cái ác không chỉ đến từ ma quỷ, mà còn từ chính con người.
Dù một vài chi tiết còn bỏ ngỏ, Kẻ Ăn Hồn vẫn mang đến một kết thúc đậm chất điện ảnh: vừa dữ dội, vừa để lại dư âm day dứt trong lòng khán giả.
Lan Phương và Hoàng Hà: Hai màn diễn xuất đối trọng làm nên sức nặng cảm xúc của Kẻ Ăn Hồn
Hoàng Hà với vai Phong – một cô gái vừa kiên cường vừa dễ tổn thương. Nữ diễn viên gốc Bắc tận dụng lợi thế giọng nói và biểu cảm để khắc họa sự chuyển biến tâm lý, đặc biệt trong cảnh đối thoại với cha, khi cô chất vấn ông về lời nguyền của làng. Ánh mắt vừa đau đớn vừa quyết tâm của cô khiến khán giả đồng cảm với nỗi đau của nhân vật. Tuy nhiên, vai Phong đôi lúc chưa có khoảnh khắc bùng nổ để thực sự tỏa sáng.
Lan Phương, trong vai Thập Nương, mang đến một phản diện đầy ám ảnh. Ngôn ngữ hình thể ma mị, từ cách di chuyển đến ánh mắt lạnh lùng, khiến Thập Nương trở nên đáng sợ mà không cần dựa vào jumpscare. Cảnh cô xuất hiện giữa bể máu, miệng dính máu tươi, là một trong những khoảnh khắc rùng rợn nhất phim. Tuy nhiên, thời lượng hạn chế của nhân vật khiến khán giả tiếc nuối, muốn thấy cô được khai thác sâu hơn.
Võ Điền Gia Huy (Sang) và Huỳnh Thanh Trực (Khảm) có diễn xuất tròn vai nhưng chưa đột phá. Gia Huy thể hiện tốt cảm xúc đau đớn trong các cảnh mất mát, nhưng cách thoại đôi lúc thiếu tự nhiên. Thanh Trực, dù có tiềm năng, bị kịch bản giới hạn, khiến Khảm chưa để lại dấu ấn mạnh. NSƯT Chiều Xuân và NSND Ngọc Thư, dù xuất hiện ít, vẫn tạo được sự ấn tượng nhờ kinh nghiệm dày dặn. Nhìn chung, dàn diễn viên có sự chênh lệch, với Hoàng Hà và Lan Phương là hai trụ cột cảm xúc.
Kịch bản hấp dẫn nhưng chưa trọn vẹn khiến khán giả vừa thỏa mãn vừa tiếc nuối
Kịch bản của Kẻ Ăn Hồn, dựa trên tiểu thuyết của Thảo Trang, là nỗ lực đáng ghi nhận trong việc kết hợp kinh dị với trinh thám và văn hóa dân gian. Phim khai thác cổ thuật “rượu sọ người” và các yếu tố như “mồ hôi máu”, đom đóm câu hồn, hay đò chở vong, tạo nên một thế giới ma mị đậm chất Việt. Nửa đầu phim xây dựng không khí u ám và bí ẩn hiệu quả, với các vụ án được thiết kế logic, kích thích khán giả suy đoán. Tuy nhiên, nhịp phim mất cân đối: phần đầu hơi lan man, trong khi phần cuối dồn dập, giải quyết mâu thuẫn quá nhanh, khiến một số chi tiết như động cơ của Thập Nương chưa được đào sâu.
Cú twist cuối, dù xúc động, không liên kết chặt chẽ với series Tết Ở Làng Địa Ngục, khiến khán giả kỳ vọng vào sự gắn kết có phần hụt hẫng. Dù vậy, phim vẫn ghi điểm nhờ cách lồng ghép các vấn đề xã hội như bạo lực gia đình và nữ quyền, mang đến tầng ý nghĩa sâu hơn.
Nỗi ám ảnh đến từ khung hình: điểm mạnh thị giác của Kẻ Ăn Hồn
Kẻ Ăn Hồn chinh phục khán giả bằng bầu không khí rờn rợn đặc trưng, phần lớn nhờ vào thế mạnh hình ảnh. Đạo diễn Trần Hữu Tấn đã tận dụng triệt để bối cảnh cao nguyên đá Hà Giang với sương mù dày đặc, địa hình hiểm trở và những mái nhà đá cô lập, tạo nên một không gian vừa nên thơ vừa lạnh gáy – hoàn toàn phù hợp với chất liệu kinh dị dân gian.
Ngay từ cảnh mở đầu – đám cưới đêm với sắc đỏ chủ đạo, trống rộn ràng giữa màn đêm tĩnh mịch – phim đã thiết lập được không khí đầy bất an. Những chi tiết tạo hình như con rối nước với khuôn mặt rạn nứt, các vết thương “mồ hôi máu” trên cơ thể nạn nhân, hay tạo hình Thập Nương nhuốm màu u linh, đều là điểm nhấn thị giác gợi sợ hãi một cách trực diện, đặc biệt hiệu quả với những ai mắc hội chứng trypophobia (sợ lỗ).
Tuy vậy, phần kỹ thuật vẫn còn điểm cần cải thiện. Một số hiệu ứng VFX – như đám cháy hay đàn đom đóm bay trong đêm – thiếu tự nhiên, dễ khiến người xem bị kéo ra khỏi mạch cảm xúc. Âm thanh làm khá tốt với các lớp tiếng vọng và tiếng động xa xăm tạo chiều sâu không gian, nhưng phần lồng tiếng đôi lúc không đồng nhất (giữa giọng Bắc – Nam) gây phân tán trải nghiệm. Ngoài ra, việc một số phân cảnh phải làm mờ – đặc biệt là hình ảnh các con rối máu – vì lý do kiểm duyệt cũng khiến chất lượng thị giác và mức độ ám ảnh bị giảm sút đáng kể.
Thông điệp nhân văn sau lớp vỏ kinh dị
Kẻ Ăn Hồn không chỉ là phim kinh dị mà còn là câu chuyện về hậu quả của thù hận và sức mạnh của sự tha thứ. Qua hành trình của Phong, phim đề cập đến bạo lực gia đình và nữ quyền, như cách cô đối mặt với những bí mật của cha và làng. Thập Nương, dù là phản diện, cũng là hiện thân của nỗi đau bị chà đạp, khiến khán giả vừa sợ hãi vừa đồng cảm. Thông điệp rằng tà thuật hay lời nguyền đều bắt nguồn từ lòng người được truyền tải tinh tế, dù chưa được khai thác hết chiều sâu.
Kẻ Ăn Hồn là một nỗ lực đáng ghi nhận của điện ảnh kinh dị Việt, với bối cảnh Hà Giang ma mị, tạo hình ấn tượng, và diễn xuất nổi bật từ Hoàng Hà và Lan Phương. Yếu tố dân gian như rượu sọ người, mồ hôi máu, và con rối nước là những điểm sáng, mang đến trải nghiệm rùng rợn đậm chất Việt. Dù kịch bản còn lỗ hổng và kỹ thuật chưa mượt mà, phim vẫn thành công trong việc kể một câu chuyện nhân văn dưới lớp vỏ kinh dị. So với Tết Ở Làng Địa Ngục, Kẻ Ăn Hồn là bước tiến về hình ảnh và cách kể chuyện, dù chưa đạt đến độ hoàn hảo.
Nếu bạn yêu thích phim kinh dị hoặc muốn khám phá văn hóa dân gian Việt qua lăng kính điện ảnh, Kẻ Ăn Hồn là lựa chọn đáng xem. Phim hiện có trên Netflix với phụ đề đa ngôn ngữ.
Và đừng quên thường xuyên ghé thăm Gamikey nếu bạn muốn cập nhật thông tin điện ảnh mới nhất và khám phá những bài review phim chuyên sâu, sắc sảo và đáng tin cậy dành cho người yêu phim.